Một chuyện tình không có trong sách giáo khoa

Một chuyện tình không có trong sách giáo khoa, nhưng có trong trái tim những người tin vào tình yêu đích thực

Người ta thường nói tình yêu là vô hình, nhưng khi nó hiện diện, nó có thể làm lay chuyển cả thế giới. Tình yêu không phải là công thức có sẵn, càng không thể gói gọn trong sách vở, càng chẳng bao giờ đi theo “quy chuẩn” mà xã hội đặt ra. Và khi tình yêu ấy dám vượt qua định kiến, vượt qua tuổi tác, vượt qua ranh giới giữa vai trò thầy – trò để sống thật với chính mình, thì nó trở thành một điều gì đó vượt ngoài ngôn từ: thiêng liêng, can đảm và phi thường.

Một chuyện tình không có trong sách giáo khoa  

Câu chuyện tình của Emmanuel Macron và Brigitte Trogneux là minh chứng rõ ràng nhất cho điều ấy. Một chuyện tình không nằm trong giáo trình giảng dạy nào, nhưng đủ để làm bài học sống động cho cả một thế hệ về giá trị của sự thủy chung, lòng dũng cảm, và sự kiên định trong yêu thương.

Năm ấy, bà Brigitte là một cô giáo dạy văn, ở cái tuổi mà người phụ nữ thường gác lại những giấc mơ, để sống đời sống yên ổn bên chồng con, để an vị trong vai trò một người mẹ, một nhà giáo, một người phụ nữ “đúng mực”. Nhưng trái tim bà vẫn cháy âm ỉ một ngọn lửa, ngọn lửa của đam mê với văn chương, với Racine và Rimbaud, với những câu thơ run rẩy chạm đến tận cùng tâm khảm. Bà yêu sự tinh tế, yêu chiều sâu của những linh hồn biết nghĩ, biết cảm và biết đau. Và rồi, Emmanuel bước vào lớp học của bà – một cậu thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng mang trong mắt ánh nhìn khiến người ta không thể không ngoái lại. Một ánh nhìn như xuyên thấu, như dám chất vấn, như muốn chạm đến phần chân thật nhất trong người đối diện.

Giữa những gương mặt hồn nhiên và ồn ào của tuổi mới lớn, Emmanuel khác biệt một cách lặng lẽ. Cậu không nói nhiều, nhưng từng lời cậu nói, từng điều cậu viết, như mang theo sức nặng của một người từng sống qua nhiều kiếp. Và chính sự khác biệt ấy làm trái tim người phụ nữ từng trải rung lên lần nữa. Nhưng bà không dám gọi tên cảm xúc ấy. Vì bà là cô giáo. Bà là người lớn. Bà là vợ của người khác, là mẹ của ba đứa con. Còn cậu, cậu chỉ là một học trò – tuổi mười lăm.

Rồi một ngày, Emmanuel nói với bà: “Một ngày nào đó, em sẽ cưới cô.” Không một nụ cười giễu cợt, không một tia do dự. Chỉ là một lời hứa, nhưng như thể cậu nói lên điều hiển nhiên nhất trên đời. Brigitte bật cười – không phải vì bà tin, mà vì bà không tin. Như bao người lớn khác, bà nghĩ đó là lời nói bốc đồng của tuổi trẻ. Nhưng thời gian trôi qua, lời hứa ấy không lùi lại, mà ngày một tiến gần hơn đến hiện thực.

Gia đình Macron hoảng sợ. Dư luận phản đối. Bạn bè xì xào. Bà bị cô lập, bị phê phán, bị đẩy vào vùng tối của những lời đàm tiếu. Nhưng tình yêu, khi đã bén rễ sâu trong hai tâm hồn, thì gió bão chỉ càng làm nó bám rễ mạnh mẽ hơn. Họ bị chia cắt, nhưng không rời xa. Họ không được nói, nhưng vẫn tìm cách lắng nghe nhau. Những lá thư, những dòng tin, những khoảng lặng đầy ý nghĩa – tất cả như một cách âm thầm giữ lời hứa.

Brigitte sau đó đã ly hôn, lựa chọn lại cuộc đời mình. Emmanuel không ngừng bước về phía trước, học tập, làm việc, rồi dấn thân vào chính trường. Mười năm sau, họ kết hôn. Đó không phải là cái kết lãng mạn kiểu cổ tích, mà là thành quả của một quá trình đấu tranh nội tâm, vượt qua vô vàn rào cản xã hội và cá nhân. Tình yêu của họ không nồng nhiệt theo kiểu rực cháy, mà là thứ tình yêu được thử thách, gạn lọc qua năm tháng và định kiến, giống như một viên ngọc được mài giũa trong âm thầm.

Ngày Emmanuel đắc cử Tổng thống Pháp – vị Tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử hiện đại của quốc gia này – người phụ nữ đứng bên ông không phải là một phu nhân kiểu mẫu theo tiêu chuẩn truyền thông. Brigitte không phát ngôn hoa mỹ, không cố làm mình trở nên trẻ trung hay quyền lực. Bà đứng đó, điềm đạm, ánh mắt dịu dàng, như thể chỉ cần ông nhìn sang là thấy cả thế giới. Bà không cần trở thành “đệ nhất phu nhân” để khẳng định mình, bởi điều bà là – và luôn là – chính là người đồng hành trọn vẹn nhất của ông: một người vợ, một người bạn tâm hồn, một người thầy đầu tiên và cuối cùng.

Người ta vẫn nói về bà như “cô giáo yêu học trò”, “phu nhân lớn tuổi nhất trong lịch sử các đời Tổng thống Pháp”, “một chuyện tình trái quy tắc” – nhưng bà không phản bác. Bà không cần. Bà lặng lẽ sống, như đã từng lặng lẽ yêu, lặng lẽ chờ, và lặng lẽ tin vào người học trò năm xưa. Bà không cần đáp trả, bởi tình yêu thật không cần biện minh. Nó đủ mạnh để tự mình khẳng định.

Thế giới hiện đại đầy rẫy những cuộc tình nhanh đến, nhanh đi. Những đoạn kết thường không còn chỗ cho sự hy sinh, không có thời gian cho sự kiên nhẫn, và thiếu hẳn sự trung thành với một lời hứa. Nhưng có một người đàn ông, từng là cậu học trò 15 tuổi, giữ trọn lời thề yêu một người phụ nữ lớn hơn mình hai thập kỷ. Có một người phụ nữ từng chần chừ, từng hoài nghi, từng rơi nước mắt trong những đêm không ai hiểu, nhưng cuối cùng đã chọn đi theo trái tim.

Và như thế, giữa thế giới đầy xáo trộn hôm nay, chuyện tình của họ là một bài học không có trong sách giáo khoa, nhưng đáng để giảng dạy suốt đời. Không phải để tán dương sự phá vỡ quy ước, mà để nhắc nhớ rằng: yêu thật sự, là dám chọn nhau giữa bao nhiêu lối rẽ. Yêu thật sự, là khi nhìn vào mắt nhau sau nhiều năm, ta vẫn thấy điều đầu tiên khiến ta rung động.

Tình yêu đích thực không hỏi “tuổi”, không đòi “lý do”, không cần “phép tắc”. Nó chỉ hỏi một điều: “Em có còn ở đó vì anh, và anh có còn giữ lời với em?” Nếu câu trả lời là “có”, thì mọi định kiến đều trở nên nhỏ bé. Và có lẽ, thế giới cần nhiều hơn những chuyện tình “không nằm trong sách”, nhưng đủ sức viết nên những trang đời rực rỡ.

Đó chưa hẳn là một mối tình đẹp. Nhưng, phải thán phục “bản lĩnh” của anh chàng E. Macron!

Lm. Anmai, CSsR

Nguồn: https://thanhlinh.net

Thông báo
Chat Facebook (8h-24h)
Chat Zalo (8h-24h)
0338698531 (8h-24h)