
Thứ Bảy tuần V Thường niên

Ca nhập lễ
Hãy tiến lên, chúng ta hãy thờ lạy Thiên Chúa, và hãy tiến bước trước nhan thánh Chúa, Đấng tạo thành chúng ta, vì chính Chúa là Thiên Chúa chúng ta.
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, chúng con là con cái trong nhà, chỉ đứng vững khi dựa vào ơn Chúa, xin Chúa hằng che chở chúng con. Chúng con cầu xin…
Bài Ðọc I: (Năm I) St 3, 9-24
“Chúa đuổi ông ra khỏi vườn địa đàng, để cày ruộng đất”.
Bài trích sách Sáng Thế.
Ðó là Lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 89,2.3-4.5-6.12-13
Xướng: Ôi Thiên Chúa, trước khi núi non sinh đẻ, trước khi địa cầu và vũ trụ nở ra, tự thuở này qua thuở kia, Ngài vẫn có.
Đáp: Thân lạy Chúa, Chúa là chỗ chúng tôi dung thân, từ đời nọ trải qua đời kia.
Xướng: Thực ngàn năm ở trước thiên nhan, tựa hồ như ngày hôm qua đã khuất, như một đêm thức giấc cầm canh. Chúa khiến con người trở về bụi đất, Người phán: “Hãy trở về gốc, hỡi con người”.
Xướng: Chúa khiến họ trôi đi, họ như kẻ mơ màng buổi sáng, họ như cây cỏ mọc xanh tươi; Ban sáng cỏ nở hoa và xanh tốt, buổi chiều nó bị xén đi và nó héo khô.
Xướng: Xin dạy chúng tôi biết đếm ngày giờ, để chúng tôi luyện được lòng trí khôn ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại, chớ còn để tới bao giờ, xin tỏ lòng xót thương tôi tớ của Ngài.
Bài Ðọc I: (Năm II) 1 V 12, 26-32; 13, 33-34
“Giêroboam đúc hai con bò vàng”.
Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.
Trong những ngày ấy, Giêroboam nói trong lòng rằng: “Giờ đây vương quốc sẽ trở về với nhà Ðavít; nếu dân này lên Giêrusalem để tế lễ trong nhà Chúa, thì lòng dân này sẽ quy thuận với chủ mình là Roboam, vua xứ Giuđa; họ sẽ giết ta và trở về với Roboam”. Bấy giờ, ông triệu tập hội nghị và đúc hai con bò vàng, ông nói với dân chúng rằng: “Các ngươi không cần phải lên Giêrusalem nữa. Hỡi Israel, đây những vị thần minh đã dẫn ngươi ra khỏi đất Ai-cập”. Ông đặt một con bò vàng ở Bêthel và một con ở Ðan. Việc đó là dịp tội cho dân Israel, vì dân chúng lên tận Ðan để thờ con bò vàng. Ông còn xây chùa miếu trên những nơi cao, đặt các người trong dân làm tư tế, họ không phải là con cháu Lêvi. Ông chọn ngày rằm tháng tám là ngày lễ trọng, giống như lễ trọng thường cử hành trong xứ Giuđa. Ông lên bàn thờ để tế những tượng bò mà ông đã đúc, ông làm như thế ở Bêthel; cũng tại Bêthel, ông đã thiết lập hàng tư tế trong các chùa miếu mà ông đã xây cất trên những nơi cao.
Sau các sự việc đó, Giêroboam chẳng những không dứt bỏ đàng tội lỗi, mà trái lại ông còn tiếp tục đặt ở những nơi cao hàng tư tế chọn trong dân chúng. Do đó, nhà Giêroboam phạm tội, bị lật đổ và xoá khỏi mặt đất.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 105, 6-7a. 19-20. 21-22.
Ðáp: Lạy Chúa, xin nhớ chúng con khi gia ân huệ cho dân Ngài (c. 4a).
Xướng: Chúng tôi đã phạm tội cũng như tổ phụ chúng tôi, chúng tôi đã làm điều gian ác và ăn ở bất nhân. Tổ phụ chúng tôi, khi còn ở bên Ai-cập, đã không suy xét những việc lạ lùng của Chúa.
Xướng: Dân chúng đã đúc con bò tại Horéb, và lễ bái thần tượng đã đúc bằng vàng. Họ đem vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng con bò ăn cỏ.
Xướng: Họ đã quên Thiên Chúa là Ðấng cứu độ mình, Ðấng đã làm những điều trọng đại bên Ai-cập, Ðấng đã làm những điều kỳ diệu trên lãnh thổ họ Cam, và những điều kinh ngạc nơi Biển Ðỏ.
Alleluia
Alleluia – Alleluia – Ước gì hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mc 8,1-10
“Họ ăn no nê”.
Bài trích Phúc Âm theo Thánh Marcô.
Trong những ngày ấy, dân chúng theo Chúa Giêsu đông đảo, và họ không có gì ăn, Người gọi các môn đệ và bảo: “Ta thương đám đông, vì này đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn. Nếu Ta để họ đói mà về nhà, họ sẽ mệt lả giữa đường, vì có nhiều người từ xa mà đến”.
Các môn đệ thưa: “Giữa nơi hoang địa này, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn no”.
Và người hỏi các ông: “Các con có bao nhiêu bánh?”
Các ông thưa: “Có bảy chiếc”.
Người truyền dân chúng ngồi xuống đất, rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát.
Các ông chia cho dân chúng.
Các môn đệ còn có mấy con cá nhỏ.
Người cũng đọc lời chúc tụng và truyền cho các ông phân phát.
Dân chúng ăn no nê và người ta thu lượm những miếng còn thừa lại được bảy thúng.
Số người ăn độ chừng bốn ngàn.
Rồi Người giải tán họ, kế đó Người cùng các môn đệ xuống thuyền đến miền Ðammanutha.
Đó là lời Chúa
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, trong muôn vật Chúa đã dựng nên, Chúa đã lấy bánh và rượu để nuôi dưỡng loài người; xin cho bánh rượu này cũng trở nên bí tích đem lại cho chúng con sự sống muôn đời. Chúng con cầu xin…
Ca hiệp lễ
Thiên hạ hãy cảm ơn Chúa vì Chúa nhân hậu, và những điều kỳ diệu của Ngài đối với loài người, bởi Người đã cho người đói khát được no nê, người cơ hàn được tràn trề thiện hảo.
Hoặc đọc:
Phúc cho những ai đau buồn, vì họ sẽ được ủi an. Phúc cho những ai đói khát điều công chính, thì họ sẽ được no thoả.
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Chúa, Chúa đã muốn cho chúng con cùng được chia sẻ một tấm bánh, cùng được uống chung một chén rượu; xin cho cộng đoàn chúng con đây biết thành tâm hiệp nhất trong tình yêu của Ðức Kitô, để nhờ đó mà cả thế giới này được hưởng ơn cứu độ. Chúng con cầu xin…
Suy niệm
ĐÓI VÀ NO
ĐTGM Giuse Ngô Quang Kiệt
Ăn trái cấm, nguyên tổ thỏa mãn dục vọng. Nhưng lại bắt đầu những cơn đói khát. Đói khát sự hợp nhất. Tưởng rằng có tất cả nhưng bây giờ mất tất cả. Chia rẽ giữa con người với Thiên Chúa. Chia rẽ giữa con người với tạo vật. Chia rẽ giữa con người với nhau. Một cuộc trốn chạy Thiên Chúa. Đổ lỗi cho nhau và cho con rắn. Đói khát tình yêu. Không còn khả năng yêu mến Thiên Chúa. Nên phải ẩn trốn. Không còn tự nhiên yêu mến nhau vì tình yêu đã biến thành dục vọng thèm khát. Không còn yêu mến thiên nhiên vì đã có mối thù với con rắn. Đói khát hạnh phúc. Con người đánh mất hạnh phúc. Không còn thoải mái với chính mình. Phải lấy lá che thân cho khỏi xấu hổ. Hạnh phúc được ở với Thiên Chúa trở thành hình phạt giày vò. Hạnh phúc với thiên nhiên trở thành lời kết án. Hạnh phúc vợ chồng trở thành nỗi thèm khát. Hạnh phúc có con cái trở thành đau khổ. Hạnh phúc lao động trở thành án phạt vất vả. Đói khát sự sống. Trên hết là đánh mất sự sống. Bị đuổi ra khỏi vườn Eđen. Bị cấm đến gần cây trường sinh. Con người giờ đây đói khát sự sống. Nhưng cái chết cứ rình rập. Và nỗi sợ hãi cái chết trở thành một ách nô lệ đè nặng lên kiếp người (năm lẻ).
Đó là số phận của ông bà nguyên tổ. Đó cũng là số phận của vương quốc Israel. Giarópam đói khát quyền lực. Nhưng khi vun đắp quyền lực bằng quay lưng lại với Chúa ông đánh mất tất cả. Và ông mau chóng đánh mất quyền lực. Vương quốc Israel mau chóng sụp đổ (năm chẵn).
Trái lại những người đói khát Lời Chúa lại được no đầy. Họ bỏ nhà cửa, công ăn việc làm, bỏ cả ăn uống nghỉ ngơi, để được gần Chúa và nghe Lời Chúa. Nên họ được tất cả. Chúa là nguồn mạch hợp nhất. Họ được kết hợp với Chúa, kết hợp với nhau và kết hợp với thiên nhiên vạn vật. Chúa là nguồn mạch tình yêu thương. Ở bên Chúa họ được tình yêu mến Chúa, yêu mến nhau và yêu mến mọi người. Cụ thể tỉnh yêu được tỏ lộ qua Lời Chúa giảng dậy, qua sự thân mật thân tình và qua sự quan tâm chăm sóc của Chúa. Chúa là hạnh phúc nên họ ngập tràn hạnh phúc đến quên ăn quên ngủ quên cả đường về. Ta thấy giống như thánh Phêrô trên núi Tabor. Họ được no thỏa sự sống. Vì họ được nuôi dưỡng bằng bánh hằng sống. Bên Chúa họ cảm thấy sự sống thật. Sự sống viên mãn. Họ được no thỏa. Đói trần gian. No thiên đàng.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết tìm kiếm của ăn đem lại sự sống đời đời là chính Chúa. Amen