Chiều nay, khi cơn mưa vừa tạnh, ngồi bên ô cửa kính còn lấp loáng những hạt nước, tôi chạm nhẹ lên lớp kính lạnh, cảm nhận sự ngăn cách mong manh giữa mình và thế giới bên ngoài. Giữa sự tĩnh lặng này, một ý niệm bỗng tràn ngập tâm trí: Sự hiệp thông giữa ba Giáo Hội. Tôi nhận ra, mầu nhiệm này không phải là điều trừu tượng trong sách thần học, mà là nhịp đập của chính đời sống tâm linh, là hơi thở của một “Gia Đình” vĩ đại. Đó không phải là ba thực thể riêng rẽ, mà là ba trạng thái cùng dẫn về một ngôi nhà: Vương Quốc của Thiên Chúa, nơi xóa nhòa mọi biên giới của sự chết và sự sống.
Giáo Hội Lữ Hành: Gánh nặng và ân sủng
Chúng ta là thành phần của Giáo Hội lữ hành. Tôi tự thấy mình là người bộ hành cô đơn, lúc nào cũng nặng trĩu những gánh nặng của “giới hạn”. Tôi chiến đấu với thói quen trì hoãn, với sự nhỏ nhen ích kỷ mỗi sáng thức dậy, và với sự nản lòng khi thấy mình lại vấp ngã y hệt lỗi lầm hôm qua. Mỗi bước đi là một nỗ lực để giữ vững niềm tin, là một lời kinh “Lạy Chúa, xin thương xót con!” thầm kín.
Nhưng chính trong sự yếu đuối, tôi tìm thấy sức mạnh của Thiên Chúa. Tôi còn sống, tôi còn có thể hành động. Mỗi việc nhỏ tôi làm: một lời nói dịu dàng, một sự tha thứ, một giờ cầu nguyện – đều cho tôi cảm nhận được ân sủng. Tôi tự nhủ: Sự hiện diện của tôi hôm nay, chính là chiếc phao cứu sinh cho những người đang khát khao sự trợ giúp, là điểm khởi đầu cho một tình yêu vượt thời gian và sự chết.
Thanh Luyện và Vinh Thắng: Khát khao và Bảo trợ
Khi chiêm niệm về Giáo Hội thanh luyện, lòng tôi chợt nhói lên nỗi xót xa trìu mến. Tôi hình dung nỗi đau của họ không phải là sự trừng phạt, mà là nỗi đau của sự chờ đợi; là việc đứng trước gương và thấy mình chưa đủ đẹp để gặp Đấng Tuyệt Đối. Họ không thể tự làm gì ngoài việc khao khát. Tôi nhận ra trách nhiệm của mình. Họ là người nhà tôi. Việc tôi bớt đi chút thời gian giải trí để dâng một kinh “Lạy Cha” cho một linh hồn mồ côi, không phải là nghĩa vụ nặng nề, mà là hành động tối thiểu của tình huynh đệ. Mỗi lời kinh đó là một giọt nước mát giữa cơn khát cháy bỏng.
Ngược lại, khi nhìn lên Giáo Hội vinh thắng, tôi thấy niềm an ủi tuyệt đối. Các Thánh không phải là tượng đài xa cách, mà là những người đi trước đã thành công. Họ là bằng chứng sống động. Trong những lúc tôi muốn buông xuôi, tôi không chỉ cầu xin, mà tôi gọi tên Thánh cả Giu-se, Đức Mẹ Ma-ri-a như gọi những người thân yêu: “Xin Mẹ và các Ngài giúp con vượt qua khó khăn này!” Tôi tin rằng, lời cầu bầu của các ngài, những người bạn thân của Chúa, mang một sức mạnh phi thường mà tôi không thể đo lường.
Sống Như Chiếc Cầu Nối
Mầu nhiệm Hiệp thông giữa ba Giáo Hội đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về cuộc sống hàng ngày. Tôi không còn thấy mình đơn độc hay chỉ sống cho riêng mình nữa. Thay vào đó, tôi nhận ra mình đang sống với tư cách là chiếc cầu nối ba thế giới, có trách nhiệm thiêng liêng và ý nghĩa vĩnh cửu. Từ nhận thức đó, tôi chuyển hóa đời sống thành hành động cụ thể: Với Đức Ái, tôi tập trung nhớ đến luyện ngục, cố gắng biến những hy sinh nhỏ nhất-như sự nhịn nhục trong công việc để dâng cho các linh hồn; tôi tự nhủ rằng, khi dâng một việc lành cho người đã khuất, tôi đang “trả nợ” thay cho họ và cũng đang “gửi tiền” vào kho tàng ân sủng cho chính mình sau này. Đồng thời, với Đức Cậy, tôi tập trung vào việc noi gương thay vì chỉ cầu xin, học cách sống “con đường thơ bé” của Thánh Tê-rê-xa Hài Đồng Giê-su trong những việc nhỏ nhất, không còn sợ hãi thất bại, vì tôi biết mình có một “hậu phương vĩ đại” từ Thiên Đàng – đội ngũ hỗ trợ không bao giờ thất bại. Sự liên đới này củng cố niềm tin và giúp tôi vững bước trên hành trình lữ hành của mình.
Cuối cùng, mầu nhiệm hiệp thông củng cố chính hành trình lữ hành của tôi. Sự sống của tôi trở nên có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Nó không còn là chuỗi ngày mưu sinh đơn thuần, mà là cơ hội để tích lũy ân sủng, vừa để cứu giúp người đã khuất, vừa để xứng đáng với sự vinh thắng đang chờ đợi.
Ngồi bên ô cửa kính, tôi cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Sự hiệp thông này chính là một dây giao ước của Tình Yêu không bao giờ đứt. Nó giúp tôi nhận ra rằng, chúng ta được bao bọc trong một “Gia Đình” không biên giới, nơi mọi người đều được yêu thương, nâng đỡ, và cùng nhau hướng về ngôi nhà vĩnh cửu.
Hải Yến
Học viện MTG Hà Nội
