Cùng Thầy vào vườn Giệtsimani

Cùng Thầy vào vườn Giệtsimani

Màn đêm buông xuống bao phủ khắp không gian. Mọi sự đang dần chìm vào trong tĩnh lặng của giấc ngủ. Nhưng đối với nó, đây là giây phút thánh thiêng đến lạ kỳ vì chỉ có nó với Thầy mà thôi. Ôi! Một bầu khí thật tuyệt vời hiếm có. Trong tâm tư sâu lắng con nhìn Chúa, Chúa nhìn con. Tuy đôi bên không nói nhưng đã hiểu nhau thật nhiều. Nó thủ thỉ xin Thầy cho nó được cùng vào vườn Giệtsimani với Thầy. Và hai Thầy trò cùng nhau lên đường…

Thầy đi trước, nó theo sau. Hai Thầy trò đã đến được khu vườn Giệtsimani. Một không gian tĩnh mịch, thanh vắng, heo hút. Cùng với tiếng gió thổi qua những kẽ lá tạo nên những tiếng động lao xao. Nó tưởng tượng như có những bóng người vật vờ ở đâu đó. Bỗng nó rùng mình và lo ra sợ hãi. Thầy quay lại hỏi nó: Con ổn chứ?

Nó khẽ đáp: Thầy ơi! con sợ.

Khi nghe thấy vậy, Thầy nắm chặt tay nó và bảo: Đừng sợ con yêu! Có Thầy đây. Thầy dẫn nó đến ngồi xuống dưới một gốc cây ô-liu cổ thụ. Nó mau miệng hỏi trước: Thầy ơi, con có một thắc mắc mà bấy lâu nay con vẫn chưa tìm được câu giải đáp.

–  Con có suy tư gì vậy? Hãy nói Ta nghe – Chúa Giê-su nhẹ nhàng nói.

Con không hiểu tại sao Thầy vẫn rửa chân cho ông Giu-đa khi đã biết ông ấy sẽ bán Thầy? – Nó hỏi với vẻ hơi khó chịu.

Thầy hỏi lại nó: Việc làm đó của Thầy khiến cho con khó hiểu sao?

– Dạ, đúng vậy. Thường tình nếu biết ai đó làm hại mình thì mình phải tìm mọi cách để bảo vệ, ngăn chặn không cho việc đó xảy ra còn Thầy thì không làm như vậy – Nó lý giải.

Thầy gật đầu như tỏ vẻ đồng ý với nó. Trước sự thắc mắc và háo hức mong muốn biết câu trả lời của nó, Thầy cầm tay nó mà đặt nhẹ lên trái tim của mình và nói: Đây chính là lý do Thầy làm như vậy, chỉ vì Thầy yêu Giu-đa.

Câu trả lời của Thầy càng khiến cho nó không hiểu. Nhìn thấy sự hoài nghi chưa thỏa mãn của nó Thầy giải thích: Ta biết Giu-đa là kẻ sẽ bán Ta nhưng đối với Ta, Giu-đa vẫn là một tông đồ do chính Ta đã tuyển chọn. Ta nâng niu tâm hồn của Giu-đa, Ta trân trọng mối tình bằng hữu giữa Ta và Giu-đa. Ta hiểu Giu-đa đang bị thế lực của bóng tối là tiền bạc và quyền lực che lấp. Ta muốn đẩy lui thế lực của tà thần ra khỏi tâm hồn khốn khổ đó.

Nghe đến đây nó bèn hỏi: Thầy có trách Giu-đa đã phản bội Thầy không?

Trách Giu-đa ư? Không! Ta vẫn chờ đợi bước chân của Giu-đa trở về – Chúa Giê-su nói.

Câu trả lời của Thầy bỗng làm cho nó khựng lại hồi lâu trong suy nghĩ về cách hành xử của con người trong thời đại ngày hôm nay. Dường như con người hôm nay đang đánh mất sự bình tĩnh, kiên nhẫn trong lối sống. Hễ chỉ có một va chạm nhẹ, qua quýt trên đường cũng là cơ hội thuận lợi để hai bên xông thẳng đến bên nhau và giải quyết nhanh gọn bằng nấm đấm. Hay chỉ vì tiền bạc, quyền lợi trước mắt mà mẹ giết con, con giết bố mẹ, anh chị em mâu thuẫn với nhau,… Một xã hội đang bị đảo lộn trật tự, không còn biết đến chỗ đứng của lương tâm, sự thật và tình thương. Nó nghĩ đến những cảnh tượng đã xảy ra mà thấy đắng lòng…

Thấy nó đang có vẻ đăm chiêu suy tư, Thầy hỏi nó: Con còn đang ưu tư điều gì khác sao?.

Nghe thấy Thầy hỏi nó chợt nhận ra là nó đang nói chuyện với Thầy, nó liền chuyển chủ đề: Thầy ơi, chuẩn bị đến giờ của Thầy bước vào cuộc khổ nạn, Thầy có sợ không?

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ, đơn sơ của nó, Thầy xoa đầu nó mà nói: Thầy sợ chứ con yêu!

– Thầy có sợ ư? – Nó tò mò hỏi lại.

– Đúng vậy, tâm hồn Thầy đang rất xao xuyến và lo buồn. Con đừng quên Thầy cũng là con người – Chúa Giê-su nhìn nó nói.

– Nhưng Thầy có thể chối từ chén đắng này mà – Nó vội nói lại.

– Ta có thể chối nhưng điều đó không phải là ý muốn mà Chúa Cha muốn nơi Ta. Ta được sai đến thế gian cốt là để thực thi ý muốn của Ngài. Vì vậy, Ta không muốn trở thành một đứa con bất hiếu với Ngài – Chúa Giê-su ôn tồn nói.

Tâm hồn nó bỗng thổn thức, bồi hồi trước câu trả lời của Thầy. Nó nhận ra người Thầy đang hiện diện trước mặt nó bây giờ không phải là một vị Thiên Chúa oai vệ, đầy quyền năng mà là một Thiên Chúa rất con người với những yếu đuối và mỏng manh. Nó khẽ ngả đầu vào lòng Thầy: Thầy ơi, Thầy đừng sợ, con sẽ ở lại với Thầy – Nó nói với vẻ rất can đảm.

Thầy mỉm cười và vỗ vai nó: Cảm ơn con đã ở bên Ta trong giờ phút khó khăn này.

Thầy trầm lặng hồi lâu và nói tiếp với giọng đượm buồn: Nhưng điều khiến Ta lo sợ hơn cả cuộc khổ nạn này là Ta đau xót khi nhìn thấy con người đang ngủ mê trong tội lỗi mà không hay biết.

Thầy có thể làm phép lạ để cho con người bỏ đường tội lỗi mà trở về với Thầy? – Nó hớn hở gợi ý.

– Ta có thể làm nhưng Ta tôn trọng tự do mà Cha Ta đã ban tặng cho con người. Ta hằng ước mong những giọt mồ hôi máu này của Ta hôm nay chảy xuống sẽ không vô nghĩa. Ta vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó nó sẽ được thẩm thấu vào trái tim của con người để con người cảm được tình yêu mà Ta đã dành cho họ và trở về với Ta.– Chúa Giê-su ôn tồn nói.

Quả thực, lúc này đây nó nhìn thấy trên khuôn mặt của Thầy có những giọt mồ hôi máu đang lấm tấm rơi xuống. Nó ước chi con người cũng được chứng kiến cảnh tượng đau buồn cực độ này của Thầy mà động lòng trắc ẩn, đánh thức cõi lòng. Nó chỉ biết lặng im mà yên ủi Thầy. Cả hai thầy trò dường như chìm sâu vào trong tĩnh mạc mà cầu nguyện cho nhân loại tội nghiệp và đáng thương.

Được ở với Thầy trong bầu khí trầm lắng cầu nguyện thật là hạnh phúc biết bao. Nó ước chi thời khắc này cứ được nối dài mãi mãi. Nhưng kìa, bầu khí đó đã bị phá vỡ bởi sự ồn ào, náo động của toán quân lính. Từ xa xa, ánh lửa của ngọn đuốc báo hiệu cho nó biết “giờ của Thầy” đã đến thật rồi. Nó bối rối, lúng túng, hoảng sợ không biết làm thế nào. Nó vội vàng đứng dậy và kêu lên: Thầy ơi, họ đang đến bắt Thầy.

Thầy bình tĩnh đứng dậy và nói: Giờ tình yêu được tỏ bày.

Nó ngơ ngác càng không biết nên phải làm sao thì Thầy gọi nó mà chăng chối tâm tình: Hỡi đứa con bé nhỏ của Ta, đã đến giờ Ta phải ra đi. Ta ước mong có con cùng đồng hành trên con đường này. Bởi vậy, con hãy trung thành vác thập giá của con mỗi ngày để cùng sánh bước với Ta. Đừng bỏ cuộc nhé con yêu. Ta chờ con ở phía trước.

Nó òa lên khóc và xin Thầy cho được đi cùng Thầy. Nhưng Thầy trấn an nó: Bây giờ con chưa thể đi cùng Ta được nhưng sau này con cũng sẽ đi trên con đường ấy!

Nói xong, Thầy đẩy nó về phía sau gốc cây ô-liu và dặn nó hãy ngồi ngoan ở đó. Nó chưa kịp đáp lời thì Thầy đã tiến thẳng về phía trước. Nó chỉ biết dõi nhìn theo từng bước chân của Thầy trong nước mắt. Thầy bước đi trong bình an, hạnh phúc và tự nguyện sống chết cho một tình yêu.

Bỗng có tiếng nói từ micô cất lên khiến cho nó giật mình trở về với thực tại. Nó mở mắt ra thì thấy bờ mi đã ướt thẫm lệ từ lúc nào mà không hay. Mắt vẫn còn lòa nhòa, nó hướng nhìn về phía Nhà Tạm. Nó mỉm cười vì Thầy đang hiện diện với nó trong hình bánh bé nhỏ. Nó ngồi ngẫm nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa xảy ra trong suy tư.

Một ưu tư chợt xuất hiện trong tâm trí của nó. Nó nhớ đến lời khấn hứa mà nó đã kí kết với Thiên Chúa: Nhân danh Đức Giê-su Ki-tô Chịu Đóng Đinh là đối tượng duy nhất của lòng trí con! Nhờ ơn Chúa Thánh Linh soi dẫn, con tự nguyện cam kết bước theo sát dấu chân Đức Giê-su trên đường Thánh Giá… Lời tuyên khấn thật đẹp và tuyệt vời nhưng để sống cho trọn vẹn những tâm tình đó thì còn là cả một hành trình đầy gian nan và thách đố cho nó. Nó ý thức rằng, trên con đường ơn gọi Mến Thánh Giá không phải lúc nào nó cũng căng tràn nhiệt huyết, hăng hái như Phê-rô sẵn sàng xin thí mạng vì Thầy. Mà đan xen vào đó không thiếu những khi nó hết rượu nồng tình yêu, nó chỉ thấy mệt mỏi, chán chường và muốn buông xuôi như các tông đồ bỏ chạy khi Thầy bị bắt. Nhưng nó cũng nhớ đến lời dạy của Thầy: Qua đau khổ Thập Giá mới đến được vinh quang Phục Sinh. Bằng chứng xác thực cho niềm tin của nó chính là con đường mà Thầy đã đi qua. Thầy của nó đã đi trước dọn sẵn cho nó con đường ấy và chờ đợi nó bước theo.

Nghĩ vậy, nó liền thầm thĩ nguyện xin: Lạy Thầy, Thầy biết con nhỏ bé, yếu đuối. Con xin được hy vọng với ơn lành của Thiên Chúa và có Thầy là bạn đường song hành con sẽ bước đi đến cùng trên con đường Thập Giá để chung kết con được tận hưởng hương vị Phục Sinh nơi cuối con đường.

M.T

 

 

Thông báo
Chat Facebook (8h-24h)
Chat Zalo (8h-24h)
0338698531 (8h-24h)