SUY NIỆM
LỄ THÁNH PHÊ-RÔ VÀ PHAO-LÔ TÔNG ĐỒ
“CHÚA LÀ ĐẤNG CỨU VỚT VÀ BIẾN ĐỔI”
*Ghi nhớ
Ông Si-mon Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16,16).
*Suy niệm
Truyện cổ Rô-ma thường ghi lại các cuộc chiến thắng khải hoàn của các vị hoàng đế, sau những lần thắng trận, các vị hoàng đế thường hướng dẫn các đoàn quân tiến qua các ngã phố cho dân chúng tung hô.
Lần kia, các đường phố đều đông nghẹt người. Người ta phải dựng nên một khán đài đặc biệt để hoàng gia có chỗ ngồi thuận tiện để theo dõi cuộc diễu hành. Khi hoàng đế và đoàn quân đang tiến gần đến khán đài nơi có hoàng hậu, các công chúa và hoàng tử đang chờ đợi. Mọi người kinh ngạc vì cậu hoàng tử nhỏ nhất đã rời khỏi khán đài và chạy vụt đến chiến xa của hoàng đế.
Những lính vệ binh có trách nhiệm gìn giữ trật tự hai bên đường đã chặn hoàng tử lại.
Họ giải thích cho cậu nghe rằng:
– Xa giá đang đến gần chính là xa giá chở hoàng đế, không ai được phép đến gần.
Vị hoàng tử điềm nhiên trả lời:
– Ngài là hoàng đế của các ông, còn đối với tôi thì ngài là cha.
Hôm nay Giáo Hội mừng trọng thể lễ kính hai vị thánh Tông Đồ của Hội Thánh: Thánh Phê-rô và thánh Phao-lô. Nhà văn Oscar Wilde nói: “Không có thánh nhân nào mà không có quá khứ và cũng không có tội nhân nào lại không có tương lai”. Thật vậy, khi nhìn vào tiểu sử của hai vị thánh mà chúng ta mừng kính hôm nay, chúng ta thấy các Ngài cũng có những lúc yếu đuối, lỗi lầm. Song các Ngài đã biết sửa sai, làm lại cuộc đời.
Thánh Phê-rô, còn gọi là Simon, là một con người ít học, sinh sống bằng nghề chài lưới. Khi được Thầy Giê-su kêu gọi làm môn đệ thì liền lập tức bỏ lại mọi sự mà đi theo Thầy, trong quá trình theo Chúa ông tỏ ra nhiệt thành và năng nổ, bộc trực, luôn nhanh nhẹn trả lời câu hỏi mỗi khi Thầy đưa ra, nhưng bởi vì bộc trực và năng nổ cộng với sự cậy mình: “ta đây” khiến ông hay vướng vào sai lầm; cụ thể ông đã can ngăn Thầy đừng lên Giê-ru-sa-lem để chịu khổ nạn, chịu chết để chuộc tội cho thiên hạ. Trong cuộc thương khó của Thầy, vì sợ bị liên lụy nên ông đã chối Thầy ba lần…Nhưng sau đó ông đã ăn năn than khóc, hối hận vì những việc mình đã làm đối với Thầy, từ đó ông không còn dám cậy mình, để cho cái tôi kiêu hãnh trong mình chi phối hành động nữa, ông đặt trọn niềm tin và vâng lời tuyệt đối nơi Thầy Giê-su Chí Thánh. Chính vì thế mà Đức Giê-su đã đặt ông làm đầu thay Ngài để xây dựng và bảo vệ Hội Thánh thuở sơ khai. Cuối cùng ông đã anh dũng hy sinh mạng sống để bảo vệ niềm tin vào Thầy Giê-su. Ông xin chịu đóng đanh ngược vì nghĩ không xứng đáng được như Thầy. Thánh nhân có câu nói bất hủ: “Lạy Thầy, bỏ Thầy con biết theo ai? Chỉ có Thầy mới có lời ban sự sống đời đời” (Ga 6,68).
Ngược lại, Thánh Phao-lô là một trí thức, ông trung thành với truyền thống Do-Thái giáo, ông chống đối Đức Giê-su và ra tay bắt bớ những kẻ theo Ngài. Cụ thể là ông đã ủng hộ việc người Do Thái sát hại thánh Têphanô…Nhưng về sau, chính Thầy Giê-su đã dùng biến cố ngã ngựa khi ông trên đường đi đến Đamas để thu phục ông. Kể từ đó ông đã thay đổi hoàn toàn, ông trở thành tông đồ của dân ngoại, bôn ba khắp nơi rao giảng Tin Mừng NướcTrời để rồi cuối cùng bị vua Nê-rôn giết bằng cách chặt đầu vào khoảng năm 67. Thánh nhân có những câu nói rất hay: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi”. (Gl 3,20). “Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Ki-tô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo?” (Rm 8,35).
Bài Tin Mừng hôm nay thánh sử Mát-thêu thuật lại việc Thầy Giê-su hỏi các môn đệ của Người xem thiên hạ nói gì về Người? Các ông thưa: “Kẻ thì nói là Gio-an Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay là một trong các ngôn sứ”. Như vậy, người đồng thời với Đức Giê-su không một ai có cái nhìn đúng đắn về Ngài cả. Có lẽ đây chỉ là tiền đề cho một câu hỏi khác của Thầy Giê-su. Câu hỏi mang tầm vóc quan trọng và cụ thể hơn dành cho các môn đệ “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông Simon Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống” Câu trả lời của ông Phê-rô làm Đức Giê-su hài lòng. Ngài liền khen: “Này anh Si-mon con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời”. Và rồi ngay sau đó Đức Giê-su đã chính thức trao cho Thánh nhân một trọng trách vĩ đại là làm đầu Hội Thánh với quyền thế: Mở cửa Nước Trời, quyền tha thứ cũng như cầm buộc. “Anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này. Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước Trời, dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy; dưới đất anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy”.
Mầu nhiệm Nước Trời và sự quan phòng của Thiên Chúa. Ôi tuyệt vời. Chúa đã dùng những con người xem ra bất toàn và yếu đuối, chống đối lại Ngài. Ngài cảm hóa, hướng dẫn để rồi cuối cùng trở nên những trụ cột hết lòng xây dựng Hội Thánh.
Mừng kính hai vị thánh cả hôm nay. Trước hết chúng ta cảm tạ và ngợi ca Thiên Chúa. Vì biết bao hồng ân Chúa đã ban cho hai vị thánh cũng như đã ban cho mỗi người chúng ta. Đấng đã biến đổi hai vị thánh thành cột trụ của Giáo Hội. Sau là chúng ta nhìn lên hai thánh nhân mà học tập, bắt chước các nhân đức nơi các Ngài để rồi cuộc đời chúng ta luôn biết cậy trông, tín thác vào sự quan phòng và tình yêu vô biên của Thiên Chúa.
* Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã đến trần gian để cứu vớt và biến đổi mọi sự. Chúa đã cứu vớt và biên đổi hai vị thánh cả. Để từ kẻ chối Chúa, chống Chúa thành những người nhiệt thành xây dựng và mở mang nước Chúa. Xin cho chúng con cũng biết sửa đổi chính mình để mỗi ngày chúng con nên hoàn thiện mình hơn để trở thành những công dân tốt của Nước Trời; biết đem Chúa đến cho mọi người và đem mọi người đến với Chúa. Amen.
* Sống Lời Chúa:
Sống trong tinh thần câu nói: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi, mà là Đức Ki-tô đang sống trong tôi”.
Đa-minh Trần Văn Chính
Nguồn: https://hddmvn.net